Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà Bài Ca Sao Bên Cầu Biên Giới Bên Ni Bên Nớ Cành Hoa Trắng Cây Đàn Bỏ Quên Chiều Về Trên Sông Chú Cuội Chuyện Tình Buồn Cỏ Hồng Còn Chút Gì Để Nhớ Con Đường Tình Ta Đi Còn Gì Nữa Đâu Dạ Lai Hương Đêm Xuân Đố Ai Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng Đừng Bỏ Em Một Mình Đừng Xa Nhau Ðường Chiều Lá Rụng |
Nghe nhạc
Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà(Thơ: Hữu Loan) Nàng có ba người anh đi bộ đội lâu rồi Nàng có đôi người em có em chưa biết nói Tóc nàng hãy còn xanh, tóc nàng hãy còn xanh... Tôi là người chiến binh xa gia đình đi kháng chiến Tôi yêu nàng như yêu người em gái tôi yêu Người con gái tôi yêu, người em gái tôi yêu. Ngày hợp hôn tôi mặc đồ hành quân Bùn đồng quê bết đôi giầy chến sĩ Tôi mới từ xa nơi đơn vị về Tôi mới từ xa nơi đơn vị về Nàng cười vui bên anh chồng kỳ khôi Thời loạn ly có ai cần áo cưới Cưới vừa xong là tôi đi. Cưới vừa xong là tôi đi. Từ chốn xa xôi nhớ về ái ngại Lấy chồng chiến binh mấy người trở lại Mà nhỡ khi mình không về Thì thương người vợ, bé bỏng chiều quê. Nhưng không chết người trai chiến sĩ Mà chết người gái nhỏ miền xuôi Nhưng không chết người trai chiến sĩ Mà chết người gái nhỏ miền xuôi Nhưng không chết người trai chiến sĩ Mà chết người gái nhỏ miền xuôi Hỡi ôi ! Hỡi ôi ! Tôi về không gặp nàng Má ngồi bên mộ vàng Chiếc bình hoa ngày cưới Đã thành chiếc bình hương Nhớ xưa em hiền hoà Áo anh em viền tà Nhớ người yêu mầu tím Nhớ người yêu mầu sim. Giờ phút lìa đời Chẳng được nói một lời Chẳng được ngó mặt người... Nàng có ba người anh đi bộ đội lâu rồi Nàng có đôi người em, những em thơ sẽ lớn Tóc nàng hãy còn xanh, tóc nàng hãy còn xanh Ôi một chiều mưa rừng trên chiến trường Đông Bắc Ba người anh được tin người em gái thương đau Và tin dữ đi mau, rồi tin cưới đi sau. Chiều hành quân qua những đồi sim Những đồi sim, những đồi sim, đồi tím hoa sim Tím cả chiều hoang biền biệt Rồi mùa Thu trên những dòng sông Những dòng sông, những dòng sông làn gió Thu sang Gió rờn rợn trên mộ vàng Chiều hành quân qua những đồi sim Những đoàn quân, những đoàn quân và tiếng quân ca Có lời nào ru ời ời : À ơi ! À ơi ! Áo anh sứt chỉ đường tà Vợ anh chết sớm, mẹ già chưa khâu Những đồi sim, những đồi sim, đồi tím hoa sim Đồi tím hoa sim, đồi tím hoa sim Đồi tím hoa sim, đồi tím hoa sim Đồi tím hoa sim... Nghe nhạc
Bài Ca SaoSao Tua chín cái nằm kề Thương em từ thuở mẹ về với cha Sao Vua sáu cái nằm xa Thương em từ thuở người ra người vào Sao Mơ sáu cái nằm chầu Sao Khuê mấy cái nằm đâu Sao Khuê chín cái nằm dài Thương em từ thuở tình ngoài nghĩa trong Sao Măng năm cái nằm ngang Thương em từ thuở mẹ mang đầy lòng Sao Vươn dăm cái nằm tròn Sao Tư bốn cái nằm vuông Sao Đôi hai cái nằm chồng Thương em từ thuở mẹ bồng mát tay Sao Hoa ba cái nằm xoay Thương em từ thuở được vay nụ cười Sao Băng bay vút vào đời Sao Sa rơi xuống lòng vui Sao Băng ngã xuống gầm trời Thương em từ thuở mẹ ngồi nghĩ xa Sao Sa rơi xuống vườn hoa Thương em từ thuở người ta lại gần Sao Hôm lấp lánh đầu làng Sao Mai láp lánh đầu thôn Sao Hôm le lói đầu hè Thương em từ thuở em về với ai Sao Mai le lói ngọn cây Thương em từ thuở về xây tình người Sao Vân xa tít đầu trời Sao Quanh cao ngất ngoài khơi Sao Vân muôn cái mịt mùng Thương em từ thuở nghìn trùng cách chia Sao Quanh theo gót người đi Thương em chỉ có trời khuya nhìn về Sao ơi sao hỡi buồn gì Sao ơi sao hỡi buồn chi Nghe nhạc
Bên Cầu Biên GiớiNgừng đây soi bóng bên giòng nước lũ Cầu cao nghiêng dốc bên giòng sông sâu Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa Người đi chưa hết hương sầu lữ thứ Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa Mộng về đêm đêm khát vừng trán ngây thơ "Em đến bên tôi một chiều khi nắng phai rồi Nắng (ư) ngừng bên chiếc cầu biên giới Xa xa thoáng đàn trầm vô tư Đâu đây dáng huyền đền duyên mơ Bên cầu biên giới Tôi lặng nghe dòng đời từ từ trôi Sông nước xa xôi, Mây núi khắp nơi Không tỏ một đôi lời ... Ôi giấc mơ qua Mộng đời phiêu lãng giang hồ Sống trong lòng người đẹp Tô Châu Hay là chết bên bờ sông Da - nube Những đêm sáng sao Nhưng đường quá xa vời Hương trời vẫn mê mài Lòng tôi sao vẫn còn biên giới ! Lòng tôi sao vẫn ngừng nơi đây Ôi dòng tóc êm đềm! Ôi bể mắt đắm chìm! Đời phong sương cũ, chỉ là thương nhớ Mộng bền năm xưa Chỉ là mơ qua" !!! Nghe nhạc
Bên Ni Bên Nớ(Thơ: Cung Trầm Tưởng) Đêm chớm ngày tàn, theo tiếng xe về, lăn về viễn phố Em hỡi sương rơi, ngoài song đêm hạ, ôi buồn phố xá Hoang liêu về chết tha ma, tiếng chân gõ guốc xa xa Người xa vắng người, người xa vắng người... Em có nghe rồn rã bước ai vất vả bóng ai chập chờn? Hồn ai cô đơn tìm về ấm cúng Em có nghe bi ai tình ai ấp úng Thương ai lạc loài, ăn mày xán lạn ngày mai Đêm ni ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười. Bên tê thành phố tráng lệ Giai nhân nằm khoe lõa thể Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô. Em có nghe hồ như bước ai gõ nhịp bước ai giang hồ? Hẹn ai bên ni dài in ngõ cũ Em có nghe bên ni lạnh như bên nớ? Phút giây chia lìa, trong lòng vẫn phải đèo mong Hai tâm linh giam kín lại Bấm đốt ngón tay chờ đợi Chờ ngày con thơ, thơ cũng ra đời Em ơi ngoài kia liếp ngỏ Sương rơi ngoài song khép hở Bên trong kín gió ấm ơi là tình. Nghe nhạc
Cành Hoa TrắngMột đàn chim tóc trắng Bay về qua trần gian Báo tin rằng : Có Nàng Giáng Hương Nàng ngồi trên cung vắng Trong một đêm tàn trăng Phá then vàng bước vào vườn hoang. Không gian tràn dâng niềm thương Rồi tiếng hát sui cuộc tình duyên Bao nhiêu nàng tiên nỉ non Làm huyên náo Thiên Đường lạnh lẽo. Trời đầy cô tiên nữ Xuống đầu thai thành hoa Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương Người về trong đêm tối Ôm cành hoa tả tơi Bóng in dài gác đời lẻ loi. Nghe nhạc
Cây Đàn Bỏ QuênHôm xưa tôi đến nhà em Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn Tình tang tính tính tình tang Đêm khuya thao thức mơ màng Chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ Tình tang tính tính tình tang Hôm sau tôi đến nhà em Cây đàn nằm đó nhưng em đâu rồi? Tình tang tính tính tình tang Bông hoa trên phím tươi cười Người tiên tặng đoá hoa đời xinh xinh Tình tang tính tính tình tang Tôi nâng niu cây đàn, tình tang Đem về say đắm, tôi nâng niu hoa tàn, tình tang Khi bông hoa úa vàng, tình tang Lòng tôi vấn vương, nhớ người hay nhớ hương? tình tang Đàn ôi Thôi cứ lên tiếng than Hay cứ reo nỗi hoan Trên đường lên viễn phương Tang tình tang tính tang Người ôi ! Tôi thường hay muốn biết Với tình hoa thắm thiết Yêu tôi hay yêu đàn? Yêu tôi hay yêu đàn? Nghe nhạc
Chiều Về Trên SôngChiều buông trên giòng sông Cửu Long Như một cơn ước mong, ơi chiều Về đâu ơi hàng cây gỗ rong Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều Buồn tôi không vì sao bỗng dưng Theo đò ngang quá giang thương chiều Bởi vì thương nhiều nên nhớ (ơ) tình yêu Bởi vì đời còn nhiều khi là mơ Bởi vì đời còn nhiều khi thành thơ Có khi vui lững lờ Có khi tuôn sầu u Bởi vì chiều buồn chiều về giòng sông Bởi vì tình đời nào chỉ thù oán Hãy cất tiếng ca cho đời thêm (ý) buồn Hãy cất tiếng ca cho lòng thôi khô héo Chiều buông trên giòng sông cuốn mau Thương đời thương lẫn nhau trong chiều Về đây bọt bèo muôn khắp nơi Vui buồn cho có đôi không nhiều Ngày mai sông về quê mến yêu Cho trùng dương cũng theo hương chiều Bể sầu không nhiều nhưng cũng (ư) đủ yêu. Nghe nhạc
Chú CuộiTrăng soi sáng ngời Treo trên biển trời Tình ơi Một đàn con trai Rủ đàn con gái Ra ngồi nhìn trăng Ra nghe chú cuội Ngồi gốc cây đa Cuội ơi Để trâu ăn lúa Nhìn mây theo gió Miệng ca bồi hồi Ta yêu cô Hằng Đêm xưa xuống trần Nàng ơi Nàng về dương gian Tìm người nuôi nấng Cung đàn Hằng Nga Xin đôi cánh vàng Mượn chiếu mây non Cuội ơi Cuội theo ánh sáng Cuội lên cung vắng Cuội không về làng Ánh trăng vàng bên người đẹp yêu chồng Khúc nghê thường quên đường về dương gian Ánh trăng vàng kìa là ánh trăng vàng Đời dương thế có người trong đêm tối Chờ sao chiếu mối tình của Hằng Nga Đời đời mọc trăng tơ sáng loáng Trăng soi tóc thề Đưa trai gái về Tình ơi Nửa đường thôn quê Gặp đàn em bé Hát vè một câu Câu thơ chú cuội Mà lấy tiên nga Cuội ơi Để Trâu ăn lúa Ngồi trên lưng gió Tình yêu mặn mà. Nghe nhạc
Chuyện Tình Buồn(Thơ: Phạm Văn Bình) Năm năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng Anh dặm trường mê mải, đời chia như nhánh sông Phong thư tình ngây dại, và vai môi rất mềm Những hẹn hò cuống quít, trên lối xưa thiên đường Ngày nhà em pháo nổ, anh cuộn mình trong chăn Như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn Ngày nhà em pháo nổ, tâm hồn anh nhuốm máu Ôi nhát chém hư vô, ôi nhát chém hư vô Năm năm rồi đi biệt, đường xưa chưa lối về Trong đìu hiu gió cuốn, nằm chơ vơ gác chuông Năm năm rồi cách biệt, cỏ hoang sân giáo đường Chúa buồn trên thánh giá, mắt nhạt nhòa mưa hoang... Nghe nhạc
Cỏ HồngRước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối Rước em lên đồi, hẹn với bình minh Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm Đồi êm êm, cỏ im im, ngủ yên yên, mộng rất hiền Giọt sương đêm còn trinh nguyên Nằm mê man chờ nắng sớm lên, rước em lên đồi tiên Đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh, Rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành Trời mông mênh, đồi thênh thênh Cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình Rước em lên đồi xanh ! Rước em lên đồi trinh. Mời em lên núi cao thanh bình Cỏ non phơn phớt ôm chân mình Mời em rũ áo nơi đô thành Cùng ta lên núi cao thanh thanh Em ơi ! Đây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương. Níu em trên đồi, cỏ thơm mùi sữa Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ non Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc Hãy xoã mái tóc, rũ trên vai anh mòn Đồi quen quen, cỏ ngoan ngoan, tưởng mơn man làn tóc rối mềm Rồi nghe thêm lời van xin Từ trong tim hoặc dưới suối tiên, ngã êm trên cỏ hoang Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền. Cỏ không tên nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng Hỡi ôi con đồi ngoan ! Hỡi ôi cỏ hồng hoang ! Cỏ xanh đổi sắc theo nhân tình Mặt trời cũng đang soi tia lành Cỏ hoang xao xuyến trên ngọn ngành Đỏ như trong giấc mơ lung linh Em ngoan như tình nồng, em bao la mịt mùng Em thơm như cỏ hồng em ơi ! Nghe nhạc
Còn Chút Gì Để Nhớ(Thơ: Vũ Hữu Định) Phố núi cao phố núi đầy sương Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn Anh khách lạ đi lên đi xuống May mà có em đời còn dễ thương Em Pleiku má đỏ môi hồng Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông Nên tóc em ướt và mắt em ướt Nên em mềm như mây chiều trong Phố núi cao phố núi trời gần Phố xá không xa nên phố tình thân Đi dăm phút đã về chốn cũ Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng Xin cảm ơn thành phố có em Xin cảm ơn một mái tóc mềm Mai xa lắc trên đồn biên giới Còn một chút gì để nhớ để quên Còn một chút gì để nhớ để quên Nghe nhạc
Con Đường Tình Ta ĐiCon đường nào ta đi, với bàn chân nhỏ bé Con đường chiều thủ đô, con đường bụi mờ Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ Bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi Con đường trời mưa êm, chiếc dù che mầu tím Môi tìm làn môi ngon, nhưng còn thẹn thùng Con đường về ban trưa, tới nhà hay vào lớp Con đường của đôi mình, ôi chuyện tình thư sinh. Thế rồi cuộc đời là những cuộc tình chia xa Đi lạc vào những phía không đường về Đứng ở ngoài đầu rừng, đứng ở đầu con sông Nhớ về con đường cũ mênh mông, mênh mông Hỡi người tình học trò hỡi người tình năm xưa Bóng người từng in dấu trên đường mờ Có thuộc vạn nẻo đường, có ngại ngùng nên quên Nhớ hoài con đường cũ không tên. Con đường mộng hoa xưa, vẫn từng đôi từng lứa Con đường vào mộng mơ, con đường mặn mà Hỡi người tình Văn Khoa, bóng người trên hè phố Lá đổ để đưa đường hỡi người tình Trưng Vương Hỡi người tình Gia Long, hỡi người trong cuộc sống Con đường này xin dâng cho người bình thường Hỡi người tình xa xăm, có buồn ra mà ngắm Con đường thảnh thơi nằm nghe chuyện tình quanh năm... 13. Còn Gì Nữa ĐâuCòn gì nữa đâu mà tìm đến nhau Mối thương đau dài lâu đã lên cao chìm sâu Ngăn bước qua cầu tình đã nghẹn ngào Còn gì nữa đâu mà chờ đón nhau Suốt đêm thâu lạnh lẽo Ngóng trông nhau bạc đầu mà chẳng thấy đâu Còn gì nữa đâu mà tưởng nhớ nhau Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu Trong giấc mơ nghèo tình đã nhạt màu Còn gì nữa đâu mà oán trách nhau Có quên mau cuộc sầu Có nuôi bao tình sâu thì lòng vẫn đau Còn gì nữa đâu mà phải khóc nhau Có đi theo mùa ngâu tới suối reo nghìn thâu Tình chôn đã lâu Còn gì nữa đâu mà kể với nhau Vết thương đau ngày nào Có sống bao đời sau thì đã mất nhau Còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau. Nghe nhạc
Còn Gì Nữa ĐâuCòn gì nữa đâu mà tìm đến nhau Mối thương đau dài lâu đã lên cao chìm sâu Ngăn bước qua cầu tình đã nghẹn ngào Còn gì nữa đâu mà chờ đón nhau Suốt đêm thâu lạnh lẽo Ngóng trông nhau bạc đầu mà chẳng thấy đâu Còn gì nữa đâu mà tưởng nhớ nhau Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu Trong giấc mơ nghèo tình đã nhạt màu Còn gì nữa đâu mà oán trách nhau Có quên mau cuộc sầu Có nuôi bao tình sâu thì lòng vẫn đau Còn gì nữa đâu mà phải khóc nhau Có đi theo mùa ngâu tới suối reo nghìn thâu Tình chôn đã lâu Còn gì nữa đâu mà kể với nhau Vết thương đau ngày nào Có sống bao đời sau thì đã mất nhau Còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau.
Dạ Lai HươngĐêm thơm như một dòng sữa Lũ chúng em êm đềm rủ nhau ra trước nhà Hiu hiu hương tự ngàn xa, bỗng quay về Dạt dào trên hè, ngoài trời khuya. Đường đêm sao yên vui, người đi quen lối, Tình trai nở bốn phương trời ! Đàn em trong cơ ngơi, Nhờ đêm đưa tới những ai làm ngát hoa đời. Nhẹ bàn chân, hương đêm ơi ! Nhẹ bàn chân, hương đêm ơi ! Lung linh trăng lại về nữa Cánh gió đưa hương ngả đầu mây phất phơ. Đêm thơm không phải từ hoa Mà bởi vì ta thiết tha tình yêu Thái Hòa. Đời ngon như men say tình lên phơi phới Đẹp duyên người sống cho ngườị Đời vui như ong bay, ngọt lên cây trái Góp chung mặt sống lâu dài. Nhịp bàn tay nhân gian ơi ! Nhịp bàn tay nhân gian ơi ! Đêm đêm trước khi ngủ kỹ Lũ chúng em ân cần cầu hương lúc tân kỳ. Đêm thơm thêm một lần nữa Rồi hẹn nhau thương nhớ. Nghe nhạc
Đêm XuânĐêm qua say tiếng đàn Đôi chim uyên đến giường Chim báo tin Xuân đã về trong giấc mộng Em yêu câu hát buồn Lả lướt trong màn trăng Yêu trời thanh vắng Đón đưa em tới chàng Hồn em chùng đêm tối Tình em còn chơi vơi Lòng em chưa tàn Xin đừng nhạt phai Đừng nhạt phai Chưa quen nhau lúc đầu Em nghe theo tiếng sầu ôi khúc ca nuôi mối tình muôn sắc màu Em phôi pha tháng ngày Vì lúc trăng về đây Có đàn đêm ấy Đã ru trái tim này Hồn em tìm nương náu Tình em chờ thương đau Lòng em chưa tàn Xin đừng phụ nhau Xin đừng phụ nhau ... Nghe nhạc
Đố AiĐố ai biết lúa... ư... lúa mấy cây biết sông... biết sông mấy khúc... ư... ơi biết mây... biết mây mấy tầng... biết mây mấy tầng... ơ... ời... ơ... Đố ai quét sạch... ơ... ơi... lá rừng để em để em khuyên gió... ư... ơi... gió đừng... gió đừng rung cây... gió đừng rung cây... ơ... ời... ơ... Đố ai biết gió.... ơ ơi... gió ở đâu gió hay... gió hay đi vắng... ư... ơi... ơ... lúc nào lúc nào có nhà... lúc nào có nhà... ơ... ơi... ơ... Đố trăng mấy tuổi... i... ư... ơi... trăng già để em... để em lên tiếng... y... ơi... mặn mà... mặn mà yêu anh mặn mà yêu anh... ơ... ơi... ơ... Đ.K.: Đố ai nằm ngủ không mơ... ơ... ơi... ơ... biết em nằm ngủ hay mơ... ơ... ơi... ơ... Nửa đêm trăng xuống đứng chờ ngoài hiên nửa đêm anh đến bến bờ yêu đương... Đố ai tìm được tim ai... ơ... ơi... ơ... biết anh nhặt được tim em... ơ... ơi... ơ để em ca hát... cho đời nên thơ để anh âu yếm... dâng người trong mơ... Nghe nhạc
Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng(Thơ: Phạm Thiên Thư) Rằng xưa có gã từ quan Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau Thôi thì thôi đừng ngại mưa mau Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi Sông này đây chẩy một giòng thôi Mấy đầu sông thẫm tóc người cuối sông Nhớ xưa em chưa theo chồng Mùa Xuân may áo áo hồng đào rơi Mùa Thu em mặc áo da trời Sang Đông lại khoác lên người áo hoa Rằng xưa có gã từ quan Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau Thôi thì em chẳng còn yêu tôi Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng Thôi thì thôi mộ người tà dương Thôi thì thôi nhé... đoạn trường thế thôi Nhớ xưa em rũ tóc thề Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay Đợi nhau tàn cuộc hoa này Buồn như cánh bướm đồi Tây hững hờ Rằng xưa có gã từ quan Lên non tìm động hoa vàng ngủ say Thôi thì thôi để mặc mây trôi Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan Thôi thì thôi chỉ là phù vân Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi Chim ơi chết dưới cội hoa Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà Mai ta chết dưới cội đào Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu. Nghe nhạc
Đừng Bỏ Em Một Mình(Thơ: Minh Đức Hoài Trinh) Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình trời lạnh quá trời lạnh quá sao đành bỏ em một mình Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình chiều lộng gió chiều lộng gió sao anh đành bỏ em Lời nào đó lời nào đó tiếng ân tình hay tiếng cầu kinh nhạc nào đó nhạc nào đó nhạc gọi người hay nhạc gọi hồn Đừng lặng thinh đừng lặng thinh với tiếng chày tiếng búa nện đinh đừng tỏa hương đừng tỏa hương khói hương vàng che khuất người thương Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình đường về nghĩa trang mông mênh đừng bỏ em Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình đường về nghĩa trang lênh dênh đừng bỏ em Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình cùng một lũ cùng một lũ côn trùng rỉa rúc thân hình Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình một mồ trinh chênh vênh chờ cỏ xanh Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình vài ngàn đời sau nữa vài ngàn đời sau nữa vài ngàn đời sau nữa ai mái tóc còn xanh Nghe nhạc
Đừng Xa NhauĐừng xa nhau! Đừng quên nhau! Đừng rẽ khúc tình nghèo Đừng chia nhau nỗi vui niềm đau. Đừng buông mau! Đừng dứt áo! Đừng thoát giấc mộng đầu, Dù cho đêm có không bền lâu. Đời phai mau, người ghen nhau, Lòng vẫn cứ ngọt ngào, Miệng ru nhau những ân tình sâu. Đừng xôn xao, đừng khóc dấu, Đừng oán trách phận bèo, Vì sông xa vẫn trung thành theo. Dù mai sau dắt nhau mà qua cầu. Mồ chôn sâu ánh trăng vàng mái lầu. Đừng xa nhau nhé! Đừng quên nhau nhé ! Đừng chia nhau núi cao vực sâu. Đừng xa nhau! Đừng quên nhau! Đừng dứt tiếng ngậm sầu, Đừng im hơi đắng cay rời nhau. Đừng đi mau, để mãi mãi, Là chiếc bóng đậm mầu Còn theo nhau tới muôn đời sau. Nghe nhạc
Ðường Chiều Lá RụngChiều rơi trên đường vắng có ta rơi giữa chiều. Hồn ta theo vạt nắng, theo làn gió đìu hiu. Lá vàng bay ! Lá vàng bay ! Như dĩ vãng gầy, tóc buông dài, bước ra khỏi tình phai Lá vàng rơi ! Lá vàng rơi ! Như chút hơi người giã ơn đời trên nẻo đường hấp hối Hoàng hôn mở lối, rừng khô thở khói Trời như biển chói Từng chiếc thuyền hồn lướt trôi Neo đứt một lần cuối thôi Cho cánh buồm lộng gió vơi, gió đầy Chiều ôm vòng tay, một bó thuyền say Thuyền lơ lửng mãi Từng tiếng xào xạc lá bay Là tiếng cội già khóc cây Hay tiếng lòng mình khóc ai, giờ đây ? Chiều chưa thôi trìu mến, lá chưa buông chết chìm Hồn ta như vụt biến, bay vờn trong đời tiên Lá vàng êm ! Lá vàng êm ! Như mũi kim mềm sẽ khâu liền kín khung cửa tình duyên Lá vàng khô ! Lá vàng khô ! Như nét môi già đã nhăn chờ lên nẻo đường băng giá Chiều không chiều nữa, và đêm lần lữa Chẳng thương chẳng nhớ Ðể những lệ buồn cánh khô Rơi rớt từ một cõi mơ Nghe đất gọi về tiếng ru hững hờ Còn rơi rụng nữa, cành khô và lá Thành ngôi mộ úa Chờ đến một trận gió mưa Cho rũa tình già xác xơ Cho biến thành nhựa sống nuôi tình thơ... Chiều tan trên đường tối, có ta như rã rời Hồn ta như gò mối đang chờ phút đầu thai. |